[Thanh Vũ] Tôi Yêu Phùng Kiến Vũ


Tác phẩm: Tôi yêu Phùng Kiến Vũ

Tác giả: Yên Dực Hiên

Thể loại: đoản văn, Thanh Vũ fanfic.

11659285_1479282602375950_6687250272503607919_n

“Đại Vũ, anh tìm được một bộ phim hai chúng ta cùng đóng chung này…”

Khi lần đầu tiên nghe tôi nói, Đại Vũ đã cười rất tươi nói với tôi: “Anh thật là giỏi…”

Nét mặt em ấy khi đó rất vui vẻ và hào hứng, liên tục hỏi tôi phim đó là phim gì, anh đóng vai nào còn em đóng vai nào, có quá khó không khi tôi lại học bên ngành dẫn chương trình. Tôi chậm rãi đáp lại từng câu hỏi của em, chỉ cần nhìn thấy nụ cười trên môi của em, dù có khó khăn như thế nào tôi cũng có thể vượt qua, chỉ cần được đóng chung với em. Cuộc nói chuyện không đầu không đuôi của chúng tôi cứ tiếp diễn đến nửa đêm, đến khi tôi nhịn không được bắt em ngủ thì em mới chịu nhắm mắt và bắt tôi hứa sẽ gọi em dậy mặc dù em luôn là người dậy trước tôi. Thật ngốc!

Ngày chúng tôi chụp poster tuyên truyền phim, nhiếp ảnh yêu cầu chúng tôi diễn cảnh thân mật, em hơi ngại ngùng vì dù sao cũng là chỗ đông người. Tôi nhìn em đỏ mặt thì bật cười, Đại Vũ của tôi sao lại đáng yêu như thế!

Cho đến khi cảm thấy không thể vì tâm trạng mình không tốt mà ảnh hưởng đến mọi người thì em bắt đầu trấn tĩnh lại, hòa nhịp cùng với tiếng tách tách của máy ảnh. Tôi thấy mình lo lắng hơi thừa, dù sao em vẫn là một người luôn cố gắng dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.

“Đại Vũ, em ổn chứ?”

“Em không sao.”

Em cười với tôi sau khi chúng tôi được nghỉ giải lao một lát để bắt đầu shoot hình tiếp theo. Chẳng lẽ Đại Vũ cảm thấy khó chịu khi diễn cảnh thân mật cùng với tôi ở trước mặt người khác?

“Chỉ hơi run, lát nữa là tốt thôi.” Thấy tôi lo lắng Đại Vũ vỗ vai tôi an ủi nói. Em là người hiểu rõ tôi nhất và tôi cũng vậy, nếu trên đời này người hiểu em ngoài em ra thì cũng chỉ có tôi.

“Nếu không được cứ nói với anh, chúng ta không quay nữa, được không?”

“Ngốc, đã ký hợp đồng sao lại không quay.” Đại Vũ búng trán tôi, dùng trán mình chạm nhẹ trán tôi, đây là hành động riêng của cả hai khi cổ vũ cho nhau.

“Được rồi, em uống nước trước đi. Anh qua nói chuyện với nhiếp ảnh.” Tôi xoa nhẹ đỉnh đầu em, em mỉm cười với tôi rồi cầm chai nước trong tay tôi đưa lên miệng uống.

Tôi đi ra ngoài lấy một điếu thuốc hút, không đến gặp nhiếp ảnh. Em không cấm tôi hút thuốc vì chính em cũng đôi khi hút vài điếu, nhưng tôi không muốn em hút chút nào. Nhất là trong tình trạng bây giờ.

Khi tôi quay trở lại thì staff đã chuẩn bị xong cảnh tiếp theo để chụp. Em đang đứng đó cho nhân viên trang điểm dặm phấn lại cho mình. Thấy tôi em vẫy tay cười cười, chỉ cái ghế bên cạnh mình để tôi ngồi xuống. Tôi kéo lại cổ áo rồi bước qua chỗ em.

Sau đó chúng tôi quay phim, điều kiện và thời tiết hoàn toàn không tốt chút nào. Nhất là đối với người thể trạng dễ hút muỗi như em. Thấy em bị muỗi cắn nhưng vẫn im lặng chịu đựng, tôi không nói gì đi thẳng xuống lầu lấy hương muỗi cho em. Tôi biết em thấy tôi cũng mệt như em nên không muốn nhờ tôi giúp. Cậu bé của tôi luôn cần người khác chăm sóc một cách đáng yêu như thế.

Ngày hôm đó chúng tôi có cảnh quay ngoài đồng ruộng, tôi mượn được một staff chiếc xe đạp điện màu trắng tím có chiếc giỏ nhỏ phía trước. Tôi hỏi em có muốn chạy thử không, tôi sẽ chở em còn em ngồi phía sau. Lúc đầu em không chịu, đòi chở để tôi ngồi sau nhưng bị tôi thuyết phục một lát thì em cũng đồng ý. Chúng tôi cứ chạy trên con đường ngoài đồng ruộng giữa trưa nắng như thế. Thật là điên mà!

Em ngồi sau ôm eo tôi cười rất tươi, chúng tôi cùng nhau giỡn, giờ nhớ lại tôi vẫn còn bật cười, thật ra là tôi sợ em ấy chở tôi bị ngã, tôi khá là cao mà. Nếu tôi té thì không sao, tôi chỉ sợ em ngã đau, em đau một thì tôi đau mười.

“Rồi lỡ nhiễm trùng thì sao?”

Lần đầu tiên tôi nạt em, khi nhìn thấy vết thương trên ngón chân cái của em đang chảy máu tôi rất tức giận.

“Không có nhiễm trùng đâu.” Em nhìn tôi nói, hất đầu tỏ ý em ổn, em biết tôi đang nổi nóng nên cố xoa dịu tôi.

“Em đó, nếu mà còn chảy máu thêm nữa thì anh đách quản phim kịch gì nữa trực tiếp đóng gói vác em đi.” Lúc đó tôi thật sự nổi giận, sao em lại không biết chăm sóc mình như vậy, đã thế còn băng một cách qua loa.

Em ngồi trên ghế để chân lên đầu gối tôi, tôi dùng hai que tăm bông sát trùng miệng vết thương cho em.

Tôi hỏi em nguyên nhân: “Ai gây ra đấy?”

“Là…do đạp phải dây cáp… Anh ấy cũng không phải cố ý. Cũng do em không cẩn thận đụng phải, không sao, không có gì đâu.”

“Thanh ca, anh đây là chưa thoát khỏi vai diễn hả?” Thu Thực đứng kế bên chọc ghẹo, tôi không có tâm trí để đáp lại cậu ta. Bây giờ tôi chỉ quan tâm bảo bối của tôi thôi.

“Shii…” Đại Vũ nhăn mặt rên đau.

Nghe vừa than đau tôi lập tức luống cuống xuýt xoa an ủi: “Chịu đựng một chút… Rửa sạch một chút, nhanh thôi.” Tôi chỉ vào một miếng có dính máu gần vết thương. “Là cái này hả? Hay chỗ này?”

“Không phải.” Em lắc đầu yếu ớt khiến tim tôi như nhũn xuống. Chắc em đau lắm, tôi cảm thấy tự trách vì đã không để ý em trong tầm mắt của mình.

“Lấy cho tôi cái băng dán mới.” Tôi khi đó rất khá nóng nảy nên giọng điệu không được tốt cho lắm, may mà các staff đều hiểu không trách cứ. Nếu không chắc em cảm thấy mình có lỗi mất. Cám ơn mọi người trong đoàn phim.

Tôi nhớ Sài tỷ từng hỏi tôi: “Tại sao chỉ có Đại Vũ có thể ngồi vững trên người cậu còn những người khác thì không thể?”

Lúc đó tôi đã trả lời: “Người khác ngồi không vững tôi liền ném đi, em ấy ngồi không vững đạp trúng tôi tôi cũng không để em ấy ngã, hiểu không?”

Dù cho trời có sập xuống cũng đã có tôi chống lưng cho em, em chỉ cần đứng bên cạnh để tôi yêu thương là được, không cần làm bất cứ điều gì cả.

Khi những ngày đầu tiên các tấm poster tuyên truyền được tung ra, tin tức liên tiếp ập tới. Có bình luận khen chê đủ kiểu, có về diễn viên, có về đoàn phim. Nhưng đa số đều chê Đại Vũ xấu, không phù hợp vai diễn Ngô Sở Úy. Tôi cố ý tìm cách để em không lên weibo, em cứ thắc mắc hỏi tôi tại sao, mọi người phản ứng như thế nào. Tôi cười cười nói rất tốt, nhưng hãy để bất ngờ đi, bây giờ không nên xem.

Em nghe lời tôi ngoan ngoãn không lướt weibo, dù sao weibo của em cũng mới tạo để cập nhật tin tức từ đoàn phim nên không quan trọng lắm.

Lúc tôi vào tắm thì bỏ điện thoại ở bên ngoài, ứng dụng weibo vẫn còn mở. Đến khi tôi ra thì thấy em đang cầm điện thoại của mình lướt gì đó. Mặt tôi biến sắc vội quăng luôn cái khăn lau tóc chạy đến bên giường.

“Em…thấy rồi sao?” Tôi hỏi.

“Ừm, em đọc rồi.” Em nhìn tôi hốt hoảng thì cười cười rồi bỏ điện thoại xuống. “Em đi ngủ trước. Anh ngủ ngon.”

“Em…” Tôi không biết nói gì, chỉ nhìn em quay lưng đi vào phòng bên cạnh. Chúng tôi ngủ chung nhưng khi có việc gì thì tách ra ngủ riêng, bình thường rất ít hoặc gần như là không có kể từ khi chúng tôi rời kí túc xá.

Tôi ngồi gục đầu trên giường, mặc kệ nước nhỏ giọt từ trên tóc xuống ướt cả ra giường, nếu em thấy nhất định sẽ mắng tôi, sau đó lấy khăn lau khô tóc cho tôi vì tính em ưa sạch sẽ mà.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình bất lực như vậy, bảo bối của tôi sủng trong lòng bàn tay, cưng chiều không hết lại bị đau khổ mà tôi lại không làm gì được. Tôi thật sự muốn giết chết họ, những người làm em bị tổn thương. Thật sự!

Khói thuốc lượn lờ trước mắt, mờ mịt như tâm trạng tôi hiện giờ. Làm sao để bảo vệ em khỏi những lời nói ác ý của người khác? Làm sao để giữ nụ cười tỏa nắng của em mãi không tắt? Đại Vũ của tôi, em nói tôi phải làm sao đây! Tôi cứ ngồi đó, tự trách sự bất lực của bản thân, đốm lửa vẫn lập lòe bên khóe miệng. Không biết qua bao lâu, đến khi nhìn lại gói thuốc đã trống rỗng, tàn vương vãi đầy đất.

“Đại Vũ, em ngủ chưa?”

Tôi gõ cửa phòng, cửa không khóa, tôi nhẹ nhàng đẩy vào thì thấy em đã ngủ say. Trên khóe mắt vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt đã khô. Tim tôi như bị ai xé nát khi nhìn thấy em khóc, tôi hận bọn họ. Tôi nằm xuống giường ôm em vào lòng, nước mắt tôi rơi trên mặt em, đã lâu rồi tôi không khóc. Nhưng bây giờ tôi không thể ngăn được dòng lệ của mình. Đáng lẽ tôi không nên kêu em đi đóng phim này, tôi đã sai rồi sao?

Hôm sau em vẫn cố tỏ ra bình thường, chỉ có mắt sưng đỏ là tố cáo ngày hôm qua em khóc thôi. Tôi im lặng theo dõi em, em của tôi rất kiên cường, tôi biết điều đó.

Em không trả lời hay đứng ra nói câu nào về những anti fan chê mình. Nhưng tâm trạng em bị ảnh hưởng rất nhiều, những lần quay chụp sau đó em cũng không làm tốt. Tôi chỉ có thể cố gắng động viên em vượt qua tất cả. Đã có tôi bên cạnh cùng em đi trên con đường này.

“Tôi đã xóa hết những weibo đó rồi, nguyên nhân là do phía dưới có người bình luận rằng Đại Úy quá xấu, làm em ấy không vui, ảnh hưởng đến việc chụp hình và diễn xuất hôm nay, nếu muốn mắng thì cứ mắng tôi đây này.”

Tôi đăng lên weibo của mình dòng trạng thái. Tôi cảm thấy mình quá yếu đuối, tôi cần mạnh mẽ hơn để bảo vệ em khỏi tất cả.

Ngày ra mắt phim em đứng bên cánh gà chờ đi lên sân khấu. Tôi biết em rất run nên ôm em nói vài câu động viên, em mỉm cười với tôi. Tôi biết em đã ổn.

Dưới khán đài rất nhiều fan đều hô to tên Đại Vũ, Đại Vũ rất đáng yêu làm em giật cả mình. Em không nghĩ mình lại được ủng hộ nhiều đến như vậy, cảm thấy không thể tin nổi vào mắt mình. Em quay qua nhìn tôi, tôi gật đầu cười với em. Đó chính là những người yêu mến em.

Lần đầu tiên sau nhiều năm tôi khóc trước mặt mọi người, vì xúc động tình cảm mọi người dành cho đoàn phim, dành cho chúng tôi và dành cho em. Chính những lời động viên và fan đã giúp em rất nhiều, khiến em tự tin hơn. Mọi người đã giúp tôi bảo vệ em ấy, ủng hộ chúng tôi, điều mà tôi đã mong mỏi rất lâu. Cảm ơn tất cả các bạn, những người đã thắp sáng lại niềm tin cho em và cho chúng tôi.

“Có em ở đây.”

“Quan hệ của chúng tôi sẽ càng ngày càng tốt, tôi và Vương Thanh mãi mãi không có sự ngăn cách.”

Khi nghe em nói những lời này nước mắt tôi lại không nhịn được, tôi biết sau này mình thế nào cũng sẽ có biệt danh bánh bèo mất. Nhưng tôi không quan tâm.

“Tôi yêu Phùng Kiến Vũ.”
—–
Sau khi buổi ra mắt phim kết thúc, em xuống sân khấu ôm chầm lấy tôi. Tôi bất ngờ suýt ngã nhưng vội kịp đỡ em lại.

“Cám ơn anh đã làm tất cả vì em, em biết hết.” Em dựa đầu vào ngực tôi nói.

Tôi xoa nhẹ đầu em: “Em vui là được.”

“Em cần anh.” Em nhỏ giọng nói.

Tôi đần mặt ra vì câu nói của em, đợi tôi hoàn hồn thì em đã chạy lại chỗ Thái Chiếu và Thu Thực. Tôi mỉm cười nhìn theo phía sau em, người tôi yêu.

“Thiên thanh sắc đẳng yên vũ

(Trời trong xanh chờ mưa phùn)

Còn anh chờ đợi em.”

——-

P/s: Đoản này Lỳ viết cách đây hơn 3 tháng rồi, nhưng bây giờ mới đăng cho mọi người. Vì lúc trước Lỳ không muốn đem những fic mình viết về Thanh Vũ lên wp của mình, nhưng có lẽ sau này truyện của Lỳ sẽ liên quan đến Thanh Vũ nhiều ^^

[KHXTBĐCT] Chương 3


Tác phẩm: Kế Hoạch Xuyên Thư Bôi Đen Cổ Tích

Tác giả:  Yên Dực Hiên

Thể loại: đam mỹ, vô hạn xuyên thư, cổ tích, máu chó, công thụ xuyên, 1 x 1

——————————–

tn1

Chương 2: Sự tích con muỗi (Hạ)

Ngày hôm sau tỉnh dậy Trần Tử Lam không thấy hắn đâu, cậu xuống giường ra nhà sau rửa mặt vệ sinh xong đi tìm hắn. Hắn không quen thuộc địa hình ở đây nên chắc không đi xa đâu, mà nếu có đi cũng phải nói trước với cậu một tiếng.

Cậu vừa bước ra sân thì thấy hắn đang đứng trước cây khế bên hông nhà cậu suy nghĩ gì đó. Nói đến cây khế này cậu cũng thắc mắc vì sao nó lại giống với cây khế ở thế giới cậu vừa trải qua, nhưng nghĩ chắc cây nào nó cũng hao hao nhau rồi bỏ qua không đoán nữa. Read the full post »

[KHXTBĐCT] Chương 2


Tác phẩm: Kế Hoạch Xuyên Thư Bôi Đen Cổ Tích

Tác giả:  Yên Dực Hiên

Thể loại: đam mỹ, vô hạn xuyên thư, cổ tích, máu chó, công thụ xuyên, 1 x 1

——————————–

11122

Chương 2: Sự tích con muỗi (Thượng)

“Chú ba, chú ba….”

Trần Tử Lam mở mắt vì bị vỗ vào má, cậu từ từ hé mắt để tránh ánh sáng chiếu trực tiếp vào. Sau một hồi quen với ánh sáng cậu mới mở mắt to ra, trước mặt cậu là một người đàn ông mặc đồ bà ba màu nâu cũ kỹ, anh ta đang gọi cậu.

“Chú tỉnh rồi, đúng là được trời phù hộ.” Người đàn ông ôm cậu cười mừng rỡ, lúc này cậu mới để ý xung quanh cậu còn có những người khác.

“Được rồi, chú hai dẫn cậu ấy về đi, không chết đuối là may rồi.” Một người phụ nữ trung niên đứng kế bên nói. Những người khác cũng phụ họa theo.

“Cám ơn bà con, tôi dẫn nó về đây.” Người đàn ông tươi cười cám ơn dân làng, họ nói vài câu rồi ai về nhà nấy.

Người đàn ông cõng cậu sau lưng rồi đi về căn nhà tranh rách nát bên kia sông. Hỏi một hồi mới biết thì ra cậu ba mà Trần Tử Lam xuyên qua này là em trai anh ta. Vì chuyện gia đình lục đục nên buồn nhảy xuống sông tự tử, may được dân làng cứu giúp. Read the full post »

[KHXTBĐCT] Chương 1


Tác phẩm: Kế Hoạch Xuyên Thư Bôi Đen Cổ Tích

Tác giả:  Yên Dực Hiên

Thể loại: đam mỹ, vô hạn xuyên thư, cổ tích, máu chó, công thụ xuyên, 1 x 1

——————————–

e79a87e99795e69bb2e4b98be7a7a6e6a893e69c88-hoc3a0ng-khuye1babft-khc3bac-chi-te1baa7n-lc3a2u-nguye1bb87t-2

Chương 1: Ăn khế trả vàng

“Dạ, dạ, anh hai nói đúng. Anh chị còn phải nuôi các cháu nên tất cả ruộng vườn, trâu bò, nhà cửa đều là của anh chị, em chỉ sống có một mình nên chỉ cần một túp lều với một mảnh vườn được rồi. Em không đòi hỏi thêm gì nữa đâu.”

Cậu mỉm cười hiền lành nói với hai người trung niên ăn mặc sang quý đang đứng trước mặt mình. Chính là anh ruột và bà chị dâu của cậu.

“Cậu nói chí phải, nhà anh chị phải nuôi cháu nhỏ nên số của cải đó chẳng thấm vào đâu cả, cậu chẳng biết chăm một đứa tốn bao nhiêu tiền của đâu. Để tôi kể sơ cho cậu nghe….” Rồi bà chị dâu thao thao bất tuyệt nào là tiền ăn, tiền mặc, của hồi môn….

Cậu chỉ biết liên tiếp gật đầu vâng dạ, anh chị nói đúng. Còn trong lòng đang lôi dòng họ mười tám đời của hai vợ chồng ra thăm hỏi. Nếu không phải đang theo đúng nguyên tác thì cậu đã đè hai vợ chồng đó ra mà đập cho hả giận.

Cậu ấy hả? Thanh niên tốt đẹp hai mươi tuổi thanh xuân phơi phới, đang vui đùa hớn hở chuẩn bị chào đón tình yêu tốt đẹp đầu đời. Đùng một cái, xuyên vào trong đây? Đây là đâu, truyện cổ tích a! Read the full post »

[ĐV ngắn] Đây Là Một Câu Chuyện Bi Kịch


Tác giả: Yên Dực Hiên (Lỳ)

Thể loại: đam mỹ, hài, troll =))))

————–

~ Chính văn

“Anh….”

“Em…..”

“Em muốn nói….” Cậu lấp lửng nhìn anh, hai má ửng đỏ.

“Em nói trước đi!” Anh mỉm cười nhìn cậu, tay phía dưới vẫn liên tục đẩy đưa dương cụ giả vào bên trong cậu.

“Ưm….sao anh không xài côn của anh, em muốn….”

Một phút trầm mặc.

“Anh…. vào đi nha….”

Lại im lặng.

Cậu cúi đầu xuống dưới gối, nước mắt ngân ngấn chực chảy. Anh vẫn luôn dừng ở bước cuối cùng. Dù cậu có chủ động đi chăng nữa, thì anh vẫn đẩy cậu ra. Tại sao chứ?

Anh dừng lại động tác bên dưới, mỉm cười chua xót, đôi mắt anh hiện lên vẻ đau khổ.

“Xin lỗi, anh chỉ là thằng liệt dương.”

Read the full post »

[Spoil] Kế hoạch yêu chồng của tổng tài bá đạo – Oa Qua Oa


Kế hoạch yêu chồng của tổng tài bá đạo – Oa Qua Oa

Thể loại: hiện đại, sủng, HE.
Couple: Lê Cẩn (công) x Tiêu Dĩ Thư (thụ)
…..

Anh công và em thụ học chung với nhau năm cấp 3, lúc đó anh là thành phần lưu manh cần được quan tâm đặc biệt, em giúp đỡ anh cho anh quay về chính đạo =))) Sau đó anh đi du học, ai dè ở nhà em đã có người yêu nên anh lập mưu lập kế cho thằng người yêu em chia tay em. Anh lại tiếp tục theo đuổi =w=

Nhà anh có hôn ước với nhà của một con bánh bèo, hồi đó nhà anh không khá giả bằng nên chê, thấy anh phất lên giàu có (đứng thứ 2 Tung Của) rồi bu vào đòi nhà anh phải kết hôn. Thím bánh bèo con nhà hôn ước này ngu mà rất thích tỏ ra nguy hiểm, não bổ đến tận mây xanh. Ba anh công sợ quá kêu anh công mau mau kiếm ai kết hôn để khỏi lấy con bánh bèo đó. Anh công nghe vậy sung sướng quá chạy đi năn nỉ, van xin em thụ kết hôn giả với mình. Em thụ bị bề ngoài chân thành (bên trong lang sói) đó của anh công lừa thế là đồng ý. Anh dắt em về ra mắt ông ba của mình, ổng mém lọt tròng vì lúc trước cứ tưởng anh lấy nữ =)))

Anh sủng em thôi rồi, anh suốt ngày cứ ước gì được chia gia tài cho em, được công bố cho toàn thế giới biết. Mà em đâu có chịu, anh từ từ lừa gạt, dụ dỗ em. Đến khi có một việc hiểu lầm, em mới nhận ra mình thích anh và cuối cùng cái gì đến cũng đến, em giao mình cho anh ăn no nê = =”

Truyện khá hay và hài, mấy con bánh bèo thích anh công ảnh không thèm đếm xỉa đến, có khi còn không nhớ người ta là ai =))) nhưng mà ai đụng đến em thụ là ảnh cho tan nát đời hoa luôn. Trong truyện gia đình của thụ phải nói là cực phẩm, đọc mà cứ muốn lấy mấy lít xăng đốt nhà ông cha + bà mẹ kế và 2 đứa con ngu đần của ổng bả.

Cảnh H khá hot, anh công rất thích cosplay với thụ: tạp dề, văn phòng, nhà tắm, vân vân… Em thụ cứ bị bộ mặt ảnh lừa lần này đến lần khác để tự giao nộp cho ảnh mà vẫn không rút ra được bài học kinh nghiệm =)))

Trong truyện mấy anh chị nhân vật phụ não bổ khá nhiều, chắc uống hơi nhiều Nuvita cho trí tưởng tượng bay xa và bay luôn =))) Editor dịch rất ổn, mọi người có thể đọc thử.

Link edit: Kế hoạch yêu chồng của tổng tài bá đạo

[Spoil] Truyền thuyết về phu nhân của chúa tể – Doãn Gia


Truyền thuyết chi chủ đích phu nhân – Doãn Gia

Biên dịch: Lam Hạ
Thể loại: Đam mỹ, xuyên việt, tu chân, tuỳ thân không gian, ấm áp, 1×1, HE
Couple: Lăng Tiêu (công) x Du Tiểu Mặc (thụ)

—————————

Bộ này hơn 700 chương nên các bạn hơi ngán, lúc đầu cũng không định đọc nhưng khi nhìn thấy tác giả Doãn Gia thì mình đâm đầu vào liền (tỷ ấy là một trong tác giả mình thích, từng theo đọc 2 bộ Cực phẩm với Lánh loại sủng ái hơn 800 chương của tỷ) nên mình không sợ lọt hố bộ này. Sau đây là một ít spoil và cảm nhận của mình.

Em thụ ở hiện đại bị nổ chết xuyên qua thế giới tu chân vào một đệ tử tư chất thấp kém. Em được một không gian có thể trồng trọt và linh thủy, sau đó em quyết định mua hạt giống và chế tạo linh đan. Trong một lần xuống núi em phát hiện anh công biến thành một vị sư huynh nổi tiếng của môn phái em đang ở nên bị anh bắt làm cu li =))

Anh công ngoài mặt hay ức hiếp em thụ nhưng thực ra cực kỳ thương ẻm. Mấy con ma thú cấp cao mà ảnh cứ tưởng con chó con mèo, thấy con nào được được là quăng cho em thụ nuôi =)))

Đầu tiên trải qua ở môn phái của em thụ (khoảng 200 chương đầu), đại khái là về cái ông chưởng môn cứ tưởng mình vô địch thiên hạ bị anh 1 hit giải quyết =))), em có quen 2 vị sư huynh cũng rất quan tâm, lo lắng cho mình. Sau khi anh giải quyết rắc rối ở đó thì chuyển qua học viện ở một khu vực khác. Ở đó em kết giao mấy người bạn và gặp được ông sư phụ tinh thần phân liệt =)) Rồi từ từ thân phận anh công hé lộ, em và anh vì cứu một người bạn mà đến vị diện cao cấp nơi lúc trước anh công ở.

Ở đó em biết được thân thế của anh công là lai giữa Kỳ Lân và Yêu Hoàng tộc, ngọn lửa 2 màu đỏ tím của anh mà đụng vô ai là thằng đó tiêu rồi. Cứ tưởng vậy là quá đỉnh ai dè sau này anh công từ từ phát hiện mình có thêm huyết thống của Long và Huyền Quy tộc. Anh còn sử dụng huyết của Bạch Hổ để tăng tu vi. Hồi em thụ bị ông Thông Thiên Đế (ông này được kính ngưỡng lớn nhất vị diện cao cấp của anh công) anh cứ dăm ba hôm tới phá giết người của ông đó, rồi kéo nguyên dàn bạn bè lực lượng đông đảo tới diệt, sập luôn tòa Thông Thiên Điện của ổng =)))

Em thụ thì tăng cấp vù vù, nhờ linh hồn thất thải của mình với tư chất cùng không gian có linh thủy nên có nhiều chuyện cười không đỡ nổi. Như mới gặp em mấy tháng trước còn đang thua mình, mấy ngày sau gặp lại đã bị em nó đập te tua =))) 
Mấy tuyến nhân vật phụ trong đây cũng khá hay, nhất là đám yêu thú của em, toàn bị em đặt thành Tiểu Cầu, Xà Cầu, Miêu Cầu, Lam Cầu, Khí Cầu…. Bất hạnh nhất là em Yêu Hoàng được anh công đặt tên Hỗn Cầu (khốn nạn) =)))) Đám yêu thú cực kỳ dễ thương, coi em thụ không ra ký lô gì nhưng cũng như anh công ai đụng em là nó chạy đi báo thù cho em =)))

Phiên ngoại nói về hai người trở về hiện đại gặp gia đình em thụ, thì ra gia đình em thụ cũng là tu chân giả. Do ngày xưa không đo ra được linh hồn thất thải của em nên sinh ra hiểu lầm. 

Thuộc tính nhân vật: anh công bá đạo, giả nhân giả nghĩa, phúc hắc, siêu cấp đẹp, hay trêu chọc thụ chỉ số thông minh âm 2 số nhưng cực kỳ sủng vợ; thụ ngốc ngốc, dễ thương, kiên cường nhưng không hề nương, ai ăn hiếp em em trả thù liền, nếu không báo thù được thì chạy đi méc chồng =)))

Nói chung là rất rất đáng xem, mỗi chương cũng không dài. Đừng nhìn số chương khủng như vậy mà lầm, bước vô truyện rồi còn ước gì nó dài thêm. Nếu mấy bạn nào fan Doãn Gia thì hiểu văn phong của tỷ ấy rồi đó.Thêm một điểm cộng nữa là bạn editor dịch rất mượt, mấy chế không cần sợ kiểu “Sài Gòn đích Chợ Lớn” :))

Link đọc truyện: Truyền thuyết về phu nhân của chúa tể

[Đoản văn siêu ngắn] Nhật ký đi lính – 4


Tác giả: Yên Dực Hiên (Lỳ)

Thể loại: Hài, soi hint =))

Những mẫu chuyện ngắn nhìn, nghe trong khoảng thời gian trên núi tu luyện ╮(╯▽╰)╭

6fd4e3b1gw1dkcd9gt7sjj_2

(〃^∇^)ノ 16.

Tâm trạng của hủ khi ở trên núi:

Khi nghe tin thằng nào đó bị con bánh bèo người yêu bỏ theo thằng khác. Nhìn mặt nó buồn thiu, thấy cũng tội nên mình mới an ủi cho câu. “Mày đừng buồn, chỉ có nam nhân mới đem lại hạnh phúc cho nam nhân. Mày coi đại thằng nào trong đây được mày hốt đại đi.”

Mình kể lại cho mấy đứa bạn nghe thì tụi nó bảo: “Lẽ ra mày nên nói nó cua thằng bồ mới của con bánh bèo cho đỡ tức.”

Công nhận tụi mày ít có ác hơn tao. =))))

(〃^∇^)ノ 17.

Tháng 7 này là tụi nhập ngũ tháng 3 năm ngoái xuất ngũ, 16 tháng (nói luôn là mình tháng 1 năm sau được thả tự do =))). Hôm làm lễ xuất ngũ cho các chiến sĩ, thấy tụi nó mặt mày đứa nào cũng như bánh bao nhúng nước nên mình cũng ráng nặn vài (chục) giọt nước mắt cho giống với người ta. Nhìn tụi nó ôm nhau chia tay, mình giả bộ lết lết lại gần gần coi có thằng nào nói mấy câu đại loại như. “Mày đừng quên tao nha!”, “Tao sẽ nhớ mày nhiều lắm!”, “Chúng ta sẽ gặp lại nhau…” chấm chấm, vân vân và mây mây.

.

.

.

Và vâng đây là (vài) câu nói của tụi nó:

“Mày nhớ trả tiền thiếu tao nghe chưa con!” => nhớ

“Mày đừng quên đưa số điện thoại tao cho con em mày.” => đừng quên

“Khi nào có kèo nhớ gọi cho tao.”

“Chân dài không? (chả biết nó nói về vấn đề gì)”

“Mày khóc xấu như cờ hó.”

Đắng…À mà thôi. Tụt mẹ nó cảm xúc. ==

(〃^∇^)ノ 18.

Thấy tụi nó được phóng thích mừng như lụm được lu vàng mà mình cũng muốn đào ngũ luôn nhưng nghĩ lại bị xử phạt theo quân pháp + mấy chục quân côn thì 50 ký chắc hốt lại còn được 500 cà ram nên thôi. Mà biết đâu tháng 9 này lính mới về có thằng nào đẹp trai, cao ráo, giàu có, nhà mặt phố bố làm to thì sao. =)))))

Đang mơ mộng không ai đánh thuế thì đã được phán cho mấy câu.

“Cao phú suất một là nó có người yêu hai là nó có chủ rồi.” (con này là hủ)

“Bố làm to thì nó đi lính làm đếu gì!”

“Mày cứ kiếm đại thằng nào đen, hôi, xấu cho nó thông cúc đi.” =))

Nói thật nghe nó nói xong tâm trạng đang ở chỉ số nguyên dương được thả tự do xuống nguyên âm luôn.

Đắp mền ngủ để mơ về trai thôi ~(‾▿‾~)

 

(〃^∇^)ノ 19.

Hồi trước bị sếp tịch thu cái máy tính bảng mà sếp không có trả. Gần đây tụi lính cũ chuẩn bị về, lỡ có thằng nào “tay không an phận” nó thó cái thì có nước mà đưa cúc cho cắm dưa trừ nợ chứ tiền đâu mà đền (╭ ̄ω ̄)╭

Năn nỉ, van xin, ôm đùi thiếu điều quỳ lạy sếp mới chịu trả cho (cái vấn đề này mình bỏ qua đi ha =))). Mình đem máy tính bảng đưa cho thằng Tiến rồi mượn lại nó không cho, tiếp tục năn nỉ ver2.

“Mày mà đẹp trai chút nữa là tao lấy thân báo đáp rồi, còn không thì cứ coi như tích đức cho con mày đi, tao về ngày nào cũng cầu ông địa cho con mày tương lai sẽ thành CÔNG.”

=)))))))))

(〃^∇^)ノ 20.

Đời đi lính nó như thế này này:

Tháng đầu tiên: Cuối tuần nào cũng đều lên thăm. ~\(≧▽≦)/~

Sau 3 tháng: Cách 1 tuần lên thăm 1 lần. ≧^◡^≦

Sau 6 tháng: Khoảng 1 tháng thì sẽ lên thăm. ≧◔◡◔≦

Sau 1 năm: 3 tháng chưa thấy ai tới thăm. ♉( ̄▿ ̄)♉

=)))))

 

[OneShot] Năm Ấy 18


Tác giả: Yên Dực Hiên (Lỳ)

Pairing: Sơn Tùng x Hoài Lâm

Thể loại: Shounen ai, học đường

Summary: Chỉ là câu chuyện về tuổi 18 năm ấy, những kỷ niệm cuối cùng về tuổi học trò.

P/s: Happy birthday Sơn Tùng và Hoài Lâm. 

PicsArt_1403725037457

—- Read the full post »

[Thơ Đam Mỹ] Tấm Cám


Tác giả: Dực Hiên Cung (aka Lỳ)

Thể loại: thơ lục bát, cổ tích, đam mỹ, hài, nhất công nhất thụ, HE.

P/s: vẫn câu nói như cũ “vì mục đích đào tạo nhân tài cho danmei (bựa, bựa và bựa) =]]”

P/s 2: Thân tặng cho các em 96 đang chuẩn bị bước vào cuộc thi quan trọng trong cuộc đời mình. Hi vọng các em làm bài tốt, đạt được kết quả cao và hoàn thành nguyện vọng, mơ ước của mình. ^^

104_10397122_6cd1456c3b92606

(Đăng cho vui vậy thôi =)) )

Read the full post »